Lý luận Pháp luật và Xã hội – Phần 1: Thị trấn Horsehold

    Miền viễn tây Hoa Kỳ là điển hình của một xã hội pháp luật sơ khai và nguyên thủy, đề cao sự tự do về đặc tính tự nhiên của các thành viên trong xã hội viễn tây. Mặc dù xã hội viễn tây cũng có sự tổ chức cơ bản như người đại diện của một thị trấn là Thị trưởng và Cảnh sát trưởng là người đảm bảo duy trì trật tự và luật lệ cơ bản nhất tại thị trấn, thế nhưng tình trạng vô pháp luật của xã hội viễn tây vẫn cứ tồn tại. Bởi vậy mà một người bước lạc vào xã hội đó, hên thì gặp người lương thiện, xui thì gặp hàng trộm cướp. Hãy thử xem một câu chuyện sau đây:

    Ở miền viễn tây Hòa Kỳ có một thị trấn có tên là thị trấn Horsehold, đây là một thị trấn mà chủ yếu là các cư dân chăn nuôi ngựa và họ đem ngựa bán khắp Hoa Kỳ. Và tại thị trấn Horsehold này có một người chăn nuôi ngựa tên là Horskept.

    Một bữa, quán rượu của thị trấn Horsehold vẫn đang phục vụ khách như thường lệ với tiếng đàn dương cầm sôi nổi của một người nhạc công, pha lẫn trong tiếng trò chuyện rôm rả của thực khách, thì Horskept bất ngờ xông vào quán rượu, theo sau là ngài cảnh sát trưởng Sherff và phụ tá cảnh sát trưởng Minor, ông ta – Horskept – chỉ tay vào một vị khách đang thưởng thức ly rượu whisky cay nồng và nói lớn: “Chính hắn đã trộm ngựa của tôi” trong sự im pặc của tiếng đàn dương cầm vừa kết thúc bằng một nốt thăng chói tai, và sự nín thinh bất thình lình của thực khách liền lan truyền khắp quán rượu. Vị khách lạ vãng lai đó ngay lập tức bị ngài cảnh sát trưởng Sherff và phụ tá cảnh sát trưởng Minor cặp nách xách về đồn trước khi tiếng nhạc sôi nổi và tiếng nói chuyện rổn rảng lại tiếp tục vang lên trong quán rượu. Nghi phạm trộm ngựa bị bắt tại quán rượu của thị trấn Horsehold có tên là Theft.

    Tại đồn cảnh sát, Horskept khẳng định chắc nịch rằng vào đêm hôm trước chính mắt ông ta đã canh rình và nhìn thấy Theft cùng đồng bọn đã trộm khoảng hơn một chục con ngựa của ông ta, và ông ta nói rằng đã nhìn thấy rõ mặt Theft qua ánh đuốc trong đêm tối. Còn Theft thì một mực chối tội, và nói rằng hắn ta chỉ mới vừa đến thị trấn cách đây ít bữa để nghỉ ngơi, thư giãn và sắp rời khỏi thị trấn.

    Trước cáo buộc của Horskept và cái nhìn soi mói của cảnh sát trưởng Sherff, Theft vẫn thản nhiên một cách sắc lạnh, gương mặt của Theft không lộ vẻ gì hoang mang. Theft biết rõ cảnh sát trưởng Sherff đang tìm kiếm dấu hiệu thú tội trên nét mặt của y, những cái chớp mắt liên tục, hay nếu tròng mắt đảo quanh, tất cả sẽ là bằng chứng tố cáo cho tội lỗi của hắn. Hắn – Theft – cũng cảm nhận được làn khói thuốc lá tỏa ra từ phụ tá cảnh sát trưởng Minor, đang ngồi xếch phía sau lưng hắn để quan sát y theo từng cử chỉ điệu bộ, nhất cử nhất động, chỉ một động tác không bình thường cũng sẽ tố cáo y. Lúc này đây, Theft thấy cuộc đời du thủ du thực, lang bạt kỳ hồ, rày đây mai đó của y quả thật không vô ích, mọi lời nói của Horskept chỉ như gió thoảng bên tai, gương mặt hắn đơ ra, ánh mắt như đang nhìn vào cõi hư vô, hắn không hề chớp mắt liên hồi, và cũng không hề đảo mắt, hắn phải giả như tĩnh lặng, phải ngồi im, ngụy biện là không cần thiết, vì hắn biết kết cục của mọi chuyện sẽ như thế nào...

    Cảnh sát trưởng Sherff ra lịnh cho phụ tá Minor tống giam Theft, và biểu Horskept đi về, ông ta – Sherff – cần phải điều tra thêm. Lúc này, trong đồn cảnh sát chỉ còn Sherff và Minor, Minor nói với Sherff rằng ông chưa từng thấy thằng nghi phạm nào lại nhặn xị vịt đực như Theft, hắn liên tục chối tội kêu oan không ngừng, nào là đứng lên ngồi xuống cãi nhau tay đôi với Horskept, quơ chân múa tay, đập bàn hất ghế, mắt trợn tròng trợn ngược, mặt đỏ tía tai, phản ứng với mọi lời nói từ Horskept, “cứ như là chúng ta đang bắt nhằm một tên điên chớ không phải là một tên trộm” – Minor nói.

    “Có lẽ chúng ta phải tra khảo hắn.” – Sherff nói trong tiếng gào thét kêu oan trong vô vọng của Theft từ phòng giam. Minor khẽ gật đầu đồng ý và nói “tôi định bỏ đói nó, rồi ngày mai mới tẩn cho nó một trận, nhưng giờ thì phải làm vậy thôi, nếu không tụi mình sẽ mất ngủ cả đêm”. Cảnh sát trưởng Sherff xoa tay vào vầng trán đang nhăn của mình và tự hỏi thầm: Liệu mình quyết định phang thằng Theft này là vì việc nó không làm hay là bởi vì cái miệng của nó đây. “Có lẽ là do cái miệng của nó… nếu nó oan” – Sherff nói, rồi đi vào buồng giam cùng với Minor.

    Buổi sáng, ấm áp, tại văn phòng thị trưởng, cảnh sát trưởng Sherff đang ngồi nhâm nhi cà phê cùng với ngài thị trưởng Major của thị trấn Horsehold. Ngài thị trưởng Major đang hỏi cảnh sát trưởng Sherff về vụ trộm hơn chục con ngựa đã xảy ra tại thị trấn. Sau khi nghe cảnh sát trưởng Sherff thuật lại sự việc, ngài thị trưởng Major đi về phía bàn làm việc của mình, ngồi lên ghế, rồi nói rằng: Ông ta nghe nhiều người nói chủ trại ngựa Horskept rất quyết tâm muốn tìm lại ngựa của mình, tuy nhiên ngài cảnh sát trưởng Sherff đây đã dùng mọi cách đối với nghi phạm để có thông tin về vụ trộm, nhưng vẫn không có kết quả. Và Horskept cũng không cung cấp được bằng chứng nào chứng minh Theft trộm ngựa của ông ta. “Chúng ta đều biết Horskept là kiểu thương nhân như thế nào mà. Vậy một chục con ngựa có bằng sinh mạng của một con người hay không? Và Horskept vẫn đang nợ tiền thuế của thị trấn. Tôi không dự định chi ngân sách liên bang để tìm ngựa cho một người chậm nộp thuế.” – Major nói.

    Mặc cho Major đang nói thêm điều gì đó, cảnh sát trưởng Sherff ngồi miên man nhìn qua làn khói thuốc lá chắn mặt ông và Major, ông ta nhớ lại việc Horskept đã chống báng, đả kích Major như thế nào trong kỳ bầu cử chức thị trưởng. Sherff khẽ nhếch mép cười về việc Horskept đã gọi Major là gã rậm râu, hay nói, vô tích sự nhất thị trấn Horsehold tại một chầu nhậu tại quán rượu của thị trấn, mọi người đã cười phát lên, ai đó còn đế thêm một câu nữa rằng: Nếu liên bang tổ chức cuộc thi rậm râu, hay nói, vô tích sự, thì Major sẽ giành được giải nhứt cả ba nội dung, và chỉ duy nhất Major sẽ tự sướng mà nghĩ rằng đó là niềm tự hào không chỉ riêng của ông ta mà còn là niềm tự hào chung của toàn thị trấn lẫn liên bang. Sherff biết rằng Major đã đang ghim vì sự vô dụng bất lực của mình trước những lời phỉ báng, bài xích.

    Đâu chỉ vậy, Sherff còn biết thị trưởng Major đang đầu tư vào một công ty phân phối ngựa, và Horskept chẳng bao giờ bán ngựa giá tốt cho công ty phân phối ngựa mà Major đang đầu tư; không những thế, đôi lúc Horskept còn giành giựt cả khách hàng của công ty phân phối ngựa của Major nữa. Bởi vậy mà Major ghim cũng phải.

    Trở về lại đồn cảnh sát từ văn phòng thị trưởng, cảnh sát trưởng Sherff cho rằng coi như ông đã nhận được chỉ thị ngầm của ngài thị trưởng. Sherff cũng đã quá mỏi chi với gã Theft này, và ngay lúc này đây ông ta thèm được một giấc ngủ trưa yên bình mà không bị tiếng rên rĩ lèo nhèo của Theft làm ảnh hưởng, “trời đánh tránh bữa trưa”. Nên ông lịnh cho Minor thả tự do cho Theft.

    Việc trả tự do cho Theft đã lan truyền khắp thị trấn Horsehold, mọi người bắt đầu bàn tán về toàn bộ sự vụ. Horskept là một nhà chăn nuôi và cũng là một nhà buôn ngựa, do vậy mà ông ta không thiếu những đối thủ trong giới doanh thương, như thị trưởng Major chẳng hạn. Một số đối thủ muốn hạ bệ Horskept, nên đã lợi dụng sự việc này để hạ nhục và làm mất uy tín của ông ta, họ nói rằng: Horskept là một thương gia thủ đoạn, có một lịch sử dối trá trên thương trường, nên đã thêu dệt dựng lên câu chuyện mất ngựa, nhằm lấy lý do đình hoãn nghĩa vụ trả nợ đến hạn cho các chủ nợ của ông ta; và Theft chỉ là một vị khách vãng lai tội nghiệp, bị Horskept vu oan, có mặt tại thị trấn không phải lúc và không đúng chỗ mà thôi.

    Và sự việc thả tự do cho Theft và những lời đồn thổi đó cũng lan truyền tới tai của Horskept. Đúng thực là Horskept có những khoản nợ tới hạn, mà nhờ vụ việc mất ngựa này mà các chủ nợ cho phép ông ta tạm khất nợ, nhưng đó chỉ là tạm hoãn trả nợ chớ đâu phải là xóa nợ, và những khoản nợ sắp tới đó đang ám ảnh tâm trí của ông ta lúc này. Horskept cảm thấy rất khó chịu, bực bội và bức bối nên quyết định đi tới quán rượu của thị trấn Horsehold để giải sầu.

    Tại quán rượu, Horskept bắt gặp Theft đang vừa uống rượu vừa huyên thuyên cười nói với những kẻ hóng chuyện về đủ chuyện trên trời dưới đất. Theft cũng nhìn thấy Horskept bước vào trong quán rượu, và cả hai nhìn đểu nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Theft bắt đầu bẻ lái đề tài qua chuyện trộm ngựa, và y nói về sự dối trá, sự bịa đặt, sự dựng chuyện, sự vu khống của ai đó đã làm y bị bắt oan như thế nào. Horskept ngồi gần đó và nghe hết, ông ta rất tức giận, mặt đỏ bừng bừng – một phần là vì rượu, chín phần là bởi những lời đâm chọt của Theft. Hãy hiểu cho Horskept, ông ta đang có những khoản nợ không thể trì hoãn thanh toán đang lù lù đến hạn, và ông ta vừa bị mất trộm ngựa, vừa bị mất một khoản thu nhập do không thể tìm lại được ngựa, kẻ trộm ngựa của ông ta thì tự do nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, và Horskept từ một nạn nhân bị hại trở thành một kẻ dựng chuyện dối trá, bịa đặt và vu khống.

    Horskept tức giận quăng mạnh ly rượu xuống sàn bể thành từng mảnh. Mọi người trong quán rượu đều im pặc nhìn về phía Horskept. Horskept khệnh khạng bước tới gần Theft, rồi ông ta lớn tiếng thách thức Theft đấu súng với ông ta, “Hãy để Chúa quyết định ai là kẻ dối trá!” – Horskept nói lớn.

    Với một kẻ sống lang bạt kỳ hồ và già đời như Theft, việc đấu súng đối với y không lạ gì, và cái danh dự cần được bảo toàn của y đã thấp tới ngưỡng mà đối với Theft là không thể thấp hơn được nữa trong cái cuộc đời đầy nhục nhã ê chề của y, đặc biệt là sau khi phải bất đắc dĩ sống chung chạ với Cảnh sát trưởng Sherff và phụ tá cảnh sát trưởng Minor tại đồn cảnh sát của thị trấn Horsehold, chỉ khi bạn cảm nhận được bàn tay nhớp nhúa của phụ tá cảnh sát trưởng Minor đầy năng lực đang sờ mó rờ rẫm cày khắp cơ thể của Theft và buông ra bên tai những lời thì thầm thỏ thẻ đường mật đong đưa ong bướm nhằm cưỡng ép Theft phải nhận tội, Theft đã phải khóc thét lên như một đứa trẻ trong tiếng cười khoái trá của Minor…, thì mới hiểu đó là một sự lang chạ đầy nhục nhã ê chề mà một thằng đàn ông không thể nào chấp nhận được. Nếu không thể bảo vệ được mức danh dự tối thiểu này thì hắn chết cho rồi.

    Horskept rất tự tin với khả năng bắn súng của mình, dân chăn bò bắn súng giỏi thì dân chăn ngựa cũng vậy. Còn Theft thì khỏi nói, cuộc sống lang bạt kỳ hồ, du thủ du thực của y, luôn đòi hỏi hắn ta phải rút súng rất nhiều lần.

    Mọi người đang tập trung ở bên ngoài quán rượu, nơi mà Horskept và Theft đang đứng đối diện nhau với một khoảng cách vừa phải. Tay của cả hai đang sẵn sàng vươn tới khẩu súng lục của họ. Những người khác thì tìm chổ ẩn núp để tránh đạn lạc từ cuộc đấu súng.

    Gã nhạc công của quán rượu đang tấu lên bản nhạc dương cầm đưa đám. Đối với người nhạc công thì tiếng súng không phải là nốt nhạc trên bàn phím dương cầm. Horskept hét lớn về phía gã nhạc công và yêu cầu ông ta ngừng đàn, gã nhạc công giật thót mình và kết thúc bản nhạc đưa đám bằng một nốt giáng lạc điệu và lạc lõng. Họ chờ cho tới khi tháp đồng hồ lớn của thị trấn đổ tiếng chuông báo giữa trưa, thì chính là lúc những tiếng súng đanh tai vang lên trong thinh không.

    Những ai quý mến Horskept thì biết về ông ta như là một người làm việc siêng năng chăm chỉ, sôi nổi, sống hết mình trong các cuộc nhậu. Những ai không ưa Horskept thì nói về ông ta như là một người nóng tánh, hơi ngông cuồng, và cứng nhắc; còn trên thương trường thì Horskept là một thương nhân khá thủ đoạn, có phần hơi xảo quyệt, và luôn tìm cách chèn ép đối phương để thu về phần lợi nhiều nhất cho mình.

    Đám đông đang tụ tập tại quán rượu, sau khi trở về từ nghĩa trang của thị trấn Horsehold. “Và Chúa đã ra quyết định của mình”, một ai đó trong đám đông nói, và tất cả họ, những ai quý mến lẫn những ai không ưa Horskept, đều đang nâng ly rượu chia buồn, tiễn biệt cho sự ra đi của Horskept.

 

– HẾT PHẦN 1 –

 

(Bởi NKA - Cờ Trung Đại - medChess) - http://cotrungdai.com


Hotline tư vấn: 0819777837
Zalo